ĐƯỜNG HAI NGÃ, NGƯỜI THƯƠNG THÀNH LẠ

09:05 Trần Đạt 0 Comments


“Ai rồi cũng phải đôi lần bước qua những khoảng-trống-không-nhau để biết niềm đau là một thứ có thật, và hạnh phúc chật vật lắm mới len lỏi nương mình giữa vô chừng nước mắt rơi. Nước mắt - dù là của kẻ ở hay người đi - thì bao giờ cũng mặn. Nụ cười - dù là của ngày cũ người xưa hay tự mình mỉm cười mỗi khi nhớ về - thì bao giờ cũng ấm áp.”
- ANH KHANG ( ĐƯỜNG HAI NGÃ, NGƯỜI THƯƠNG THÀNH LẠ )

0 nhận xét:

Sáng-Chocolate Mine

09:02 Trần Đạt 0 Comments


*Cho buổi sáng đầu tuần* 
Có những ngày dậy thật sớm mà chẳng biết để làm gì...Nằm nghĩ ngợi và rồi du dương dòng suy tưởng với âm melody quen thuộc, nghĩ rằng mình còn quá nhiều thứ phức tạp, cả con người lẫn suy nghĩ ! Chợt nhớ 1 tách chocolate nóng có thêm vị mine cho buổi sáng nắng muộn, tiếng gió thoảng đưa cho vị mine làm thanh mát cái ngọt ngào của chocolate. Rằng những thứ ngọt ngào cũng cần có sự nồng nhiệt nhất định nhưng phải làm cho nó dậy mùi chứ ko phải làm nó trở nên thật béo ngậy nhưng chẳng chút thú vị từ mùi hương....Thèm và nhớ tách chocolate bạc hà 

Lại là tuần mới, 24 ngày nữa, quá nhanh cho những dự định....

0 nhận xét:

Sài Gòn sáng -Tôi - Lana

14:26 Trần Đạt 0 Comments


Sài Gòn sáng -Tôi - Lana
Cho những ngày chạy vụt về trong sương sớm, cái lạnh buốt trong gió thoảng không bằng chút suy nghĩ lạnh lẽo đến trơ người trong tâm! Điều gì cũng có giới hạn, giới hạn nào cho bản thân, rằng quá đặt niềm tin mà ngày càng trở nên kinh khủng. Chạy xe trong vô tưởng, nghĩ ngợi nhiều và cũng nức nở để thấy ta còn quá nhiều thứ thể cứ nghĩ rằng mình có thể ! Càng khó...

0 nhận xét:

Như là những hạt mưa lạc lối

14:25 Trần Đạt 0 Comments

"Cứ như vậy, mùa mưa năm đó lặng lẽ trôi bằng việc ngồi bên cửa sổ, sưởi ấm đôi tay bằng tách coffee sữa nghi ngút khói, mắt dõi theo những vệt nước chảy dài trên kính và đếm bóng ô đủ màu sắc vội vã lướt trên phố. Một chiếc cupcake chocolate xinh xắn, ngọt ngào. Những giai điệu da diết đến thắt lòng ôm siết nỗi cô đơn giấu chặt nơi vai gầy run rẩy chờ được khoác thêm áo. Và quen biết một người với nụ cười mỏng manh như sương đã có người yêu…"
(Như là những hạt mưa lạc lối)

0 nhận xét:

Ngày...sớm

06:00 Trần Đạt 0 Comments


Thành phố thì bé thật....nhưng rồi cũng để gặp nhau ! Có những thứ người ta không biết trước được và cũng sẽ có những thứ người ta điều khiển được khi đã biết ! 
6:30' sáng, cơm tấm 16k giữa lòng quận 3 nhộn nhịp, người qua kẻ bước, khách thì đông, người thì chờ mà cơm thì đã hết! Đơn giản quán chỉ phục vụ trước 6:30 và chỉ có những người lao động sớm mới ăn giờ này....giá bình dân như chính chổ của nó....
Mỗi người sẽ hợp với những thứ thực sự thuộc về họ...họ có đủ tiền để bước vào một quán ăn khang trang nhưng việc ngồi lề đường và nhìn đường phố là cái thú ....Đừng quá cố chấp và cố gằng mình vì một thứ gì đó xa lạ.....Đôi khi cảm giác là tự nhiên và cũng đừng cố làm nó đến nhanh, vì như vậy thì cũng sẽ đi nhanh thôi....

p/s: bời tôi cũng chẳng là người lao động sớm và cũng chẳng là cái gì...vì tôi thấy không khí ở đó tốt và mọi thứ thật dễ chịu...

0 nhận xét:

Đêm Hà Nội - Sài Gòn có mưa

09:34 Trần Đạt 0 Comments


Đêm Sài Gòn có tiếng mưa rơi,...có người chắc sớm quên, tiếng cũng Hà Nội hơn nhiều rồi ! Cơ hội để tụt ngay lên sân thượng ngồi ngắm cái lung linh của Sài Gòn rồi rối rít chuyện người, kẻ đổi thay...Rồi thì cũng không biết vì cái gì lại bị quấn ngay vào mấy chuyện chả vô đâu, kinh doanh với cả tài chính,...mà vui vì người còn nhớ, mà nhớ đâu, lo sợ dỗi hờn mới gọi đấy thôi ! Đêm nay không còn sao, cũng chẳng thấy cầu ô thước bắt qua cho người sang đó....Cái se lạnh, chút gió thoảng đến lạnh người, để quấn chăn và thơ thẩn với mấy cái từ ngữ linh tinh chỉ viết ra khi người ta tĩnh lặng như giờ ! Còn đêm......

0 nhận xét:

Thất Tịch có sao rơi

09:01 Trần Đạt 0 Comments




Xưa thật xưa trên thiên đình có một chàng chăn trâu yêu một nàng dệt lụa. Tình yêu bị luật trời cấm đoán nên họ mãi mãi phải ở 2 bờ Ngân Hà xa xôi mà lặng thầm nhìn nhau. Xót xa cho tình yêu đôi trẻ, mỗi năm một lần chim Ô và chim Thước lại tụ lại thành cầu để chàng chăn trâu và nàng dệt lụa được gặp nhau trước khi bình minh hửng sáng.

Ngày nảy ngày nay, có một kẻ đa sự mình một ngày qua ngày trong căn phòng áp mái. Cửa sổ tuy cao nhưng hướng về phía tây, ngoài hoàng hôn rực rỡ ra thì màn đêm buông xuống không còn lại gì. Nếu không phải nhờ một đêm lơ đãng thấy ánh sao băng vụt qua, hắn cũng sẽ không cheo leo trèo lên lan can cửa sổ để cố nhoài lên bầu trời đầy sao phía đông kia, và hắn cũng sẽ không thấy Chức Nữ mỉm cười với mình ngay trên đỉnh đầu.

Thất Tịch thinh lặng, không có mưa ngâu. Nhưng đêm đấy, sao rơi trên bầu trời. Một. Hai. Ba. Hắn lại tự cười với chính mình. Mộng ước được ngắm sao cùng người yêu đêm Thất Tịch, chắc phải đợi qua năm sau rồi ^^

Anh ngước nhìn lên bầu trời đầy sao trên kia
Và nghe thấy Ngưu Lang nói với Chức Nữ rằng: “Nàng hãy dũng cảm lên”…

http://www.youtube.com/watch?v=vufkg6mmGhk

0 nhận xét:

Vội...

08:54 Trần Đạt 0 Comments


Sợ người không nói, sợ nắng vàng sớm tắt, chiều tàn mang đến đêm sợ hãi...sợ bản thân vô tình...

0 nhận xét:

Ngày trễ

08:03 Trần Đạt 0 Comments


Sau những muộn phiền là riêng ta một góc trở về ! Về cho ấm áp rằng dù thế nào thì ta vẫn còn đường về...dù đơn côi bé nhỏ! Nắm được và giữ được là 2 phạm trù nhưng yêu thương được và để được yêu thương cơ bản phải cho người khác thấy yêu thương còn giá trị !
Nice day everyone  

0 nhận xét: