SÀI GÒN VÀO ĐÔNG
Những ngày hè qua khi nào không biết, cái thu cứ lặng lẽ làm chưa kịp khoát chiếc cadigan điệu đà trong chiều gió thì Sài Gòn vào đông nhanh bất chợt, cái gió lạnh đầu đông nó làm người ta buồn không tả, à chắc do cứ mỗi lần vào đông con người ta lại mong cái cảm giác của con người với con người, thân nhiệt 27 độ vẫn luôn tốt hơn cái chăn vô hồn, có đêm đấp quên bỏ ra ngộp thở thôi rồi !
Chạy một vòng trước khi về nhà, sau mọi lo toan thì chỉ việc chạy vòng vòng là câu chuyện muôn thuở mà nói hoài nói miết nói mãi vẫn muốn nói, vì mỗi ngày bên mọi con đường đi qua đều là một câu chuyện khác, một hình ảnh làm trái tim biết thay đổi cách yêu thương. Hôm nay rất khác mọi ngày, lạnh quá, chạy mới vài vòng đã phải quay về vì không dám tin mình còn sức cam chịu cái cảm giác một mình đó ! Đầu thì vẫn nhức tưng tưng từ trưa, ghé vào tiện bánh gần nhà, không nghĩ là nó còn bán đâu nhưng vẫn chạy đến ghé ngang, mua một miếng cheese cake trong vô thức, à không biết hôm nay sao lại thích món này, bình thường có khi nào ăn đâu !Thường thì vậy mọi thứ đều bất chợt, mọi thứ đều vô thần nhưng vô tình hữu duyên gặp nhau, chọn nhau là vậy, có khi lại hay, vì đâu ai biết trước cái gì !

Hôm nay chạy mà không còn nghĩ tới cảnh người ta yêu thương nhau dể ganh tị nữa, hôm nay lại mắc gì nghĩ tới cái cảnh của bản thân nếu một ngày nào đó chết thì sao ! Điên thiệt...
Hôm nay lipton nóng có vị khác quá, ăn với cả cheese cake lại khác nữa, cái đầu nhức nữa, mọi thứ đều khác, chỉ là headphone vẫn phát mấy bài quen thuộc, toàn nhạc sến "xin đừng trách đa đa,....", cái truyện đang viết cứ bị dang dở, chả hiểu sao cứ mỗi lần muốn viết tiếp là đầu lại nhức, có mấy lần đang chạy xe nghĩ tới cười một mình hà, ừ câu chuyện tui viết là tự truyện bản thân nhưng cái tui nghĩ là cái của 10 năm sau, có cái nào sẽ thiệt, có cái nào sẽ thực... chỉ biết cứ nghĩ đến là thấy dễ thương không chịu được, rồi có khi lại khóc, khóc ngon ơ khi chạy xe vậy, tại đang nghĩ có khi nào 10 năm nữa cũng chạy một mình ngoài đường trong mưa vậy không ! Về là viết liền, ngăn cản ngay sự ủy mị đó, để 10 năm sau khỏi khóc lại !

Mấy hôm nay ngủ sớm, chắc do cái tuổi 20 nhưng với cường độ sống không muốn buông tha sức khỏe và cứ sử dụng như thể hàng tặng, khuyến mãi tặng kèm, song sự thật là quá đắt cho những trải nghiệm và bước chân sa, ông bà nói đúng tham công tiếc việc, chết không ngừng lo mà. Thôi vậy cũng mừng cho cái số còn đủ sức tận hưởng cảm giác mệt. Còn có sức viết mấy thứ linh tinh dạng hòm thư than thở, tri ân bản thân này !
Cứ mỗi lần muốn thư giãn là lại lò mò vào tumblr, vào trang cá nhân của một cô bé có nickname Miu, chẳng cần biết em có xinh hay không, chỉ là em thật tuyệt vời khi đem đến những thứ tuyệt vời, những thứ em chia sẻ rất nhẹ nhàng, tinh tế đủ để biết suy nghĩ và con người em, ngay cả bản nhạc nền, một bài acoustic giai điệu Pháp du dương, cứ như đang ngồi lãng du trên con thuyền trôi dọc dòng Seine lãng mạn. Tôi thích những người như thế, cứ tinh tế đúng lúc và nhẹ nhàng như bông nhưng không phải lúc nào cũng yếu mềm, tôi không cần biết em là ai, chỉ hằng ngày vào trang cá nhân và tận hưởng thứ em ban cho tôi như một món quà dành riêng. Tạo hóa không phủ phàng với ai cả, chỉ là bạn chưa tìm món quà cho chính mình. Thật đẹp những ngày đầu đông.
*Lâu rồi mới viết một cái note, ban đầu định đăng bức ảnh với mấy dòng than thở, nhưng rồi chẳng biết sao lê thê vầy, hên là còn tỉnh, dù không mạch lạc nhưng cũng chưa tới mức vô duyên lạc đề ^^ Thôi vậy đi nhé, đêm lạnh lắm rồi, kẻ cô đơn nằm nghe Lệ Quyên và lẩm nhẩm vài câu nhạc Trịnh để tan bớt cái ngọt lịm của chiếc cheese cake, đêm nằm dài...
0 nhận xét: