Có những buổi SG như thế

08:51 Trần Đạt 0 Comments






Trong mắt người nó xa hoa hay có chăng nó quá nhiều hào quang dễ đến. Với tôi có những đêm đi trên phố cố nheo mắt lại để nhìn được cái lấp lánh của nó vì tôi sợ rằng khi mở to mắt mà nhìn thì nó trở nên lạnh lùng đến đáng gờm. Có bao nhiêu con người nữa ngoài kia vẫn cố chạy vụt lên, chen nhau trong tâm thức,... để tìm kiếm thứ gì bất định.

Thực tế đi, nắng cháy da người hay người tự muốn mình bị cháy nắng, chưa ai nói mình muốn, nhưng vài chữ "nếu" vạn chữ "ngờ" ...

0 nhận xét:

tham ráng chịu....

14:29 Trần Đạt 0 Comments

Có đôi lúc nghĩ vẫn vơ nếu mình có nhiều điều kiện hơn, sinh ra trong gia đình nhiều tiềm lực hơn thì chắc giờ mình đã sướng hơn. Nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ là sẽ thay đổi bất cứ điều gì, có thể là ko có nhiều điều kiện nhưng bù lại là cuộc sống nhẹ nhàng và tuổi thơ êm đềm. Và chỉ như thế tôi mới trải được thứ cuộc sống dạy tôi tồn tại giữa chợ đời, cố gắng nhiều hơn, làm nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn nhưng không phải để hơn bất cứ ai mà là phải hơn ý chí của bản thân ! Ở đời yêu nhau vì sinh lí, quý nhau vì đồng tiền, nhiều khi nghe quá phũ nhưng thật đôi khi nó còn kinh khủng hơn vậy. Ngay cả bản thân sống nhiều mặt đến mức không còn nhớ đâu là mặt để đối với đời...

Cho ngày thứ 5 u ám, ngày thứ 4 liên tục không ngủ, bao nhiêu thứ đổ dồn, mọi thứ cứ y như rằng mình phải làm ! Ừ thì tham ráng chịu....

0 nhận xét:

TÔI 20

08:49 Trần Đạt 0 Comments

20 năm - một chặng đường cuộc đời 

Theo như người ta hay hát 60 năm cuộc đời, tôi 20 - nghĩa là tôi đã sống được 1/3 cuộc đời, bao nhiêu chuyện đã từng trải, biết bao thất bại, những sai lầm trong quá khứ, tôi nhớ rõ mồng một. Có lẽ vì tôi là người rất quan trọng đến quá khứ. Tôi luôn tự động viên mình phải sống tốt hơn từng ngày, khắc phục những sai lầm và làm mọi thứ để mọi người thay đổi nhận thức về mình! Cuộc sống là một chuỗi ngày mà cứ mỗi khi chân chùn mỏi bước và nhìn lại thì có quá nhiều thứ để nhớ...



Tôi 20, không quá nhiều kinh nghiệm từng trải khi tôi mất một nữa là một đứa trẻ với nhiều sai lầm, những khờ dại lúc trẻ thơ, nhưng đó là quảng thời gian tôi nhớ nhiều lắm, khi gia đình ba mẹ luôn đi làm ăn xa, tôi sống cùng dì và gia đình của dì, mọi người dường như sau bao năm đã xem tôi như một đứa con trong gia đình, dì luôn thương tôi đồng đều như các anh chị khác, và dần dần tôi như ko thể tách rời cuộc sống đó. Tôi có một tuổi thơ không có nhiều truyện tranh, ko phim hoạt hình, không siêu nhân, cũng rất ít đồ chơi,...cuộc sống tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày chỉ biết học học và học, 10 tuổi tôi biết gần như hàng ngàn vị thuốc Đông y (vì gia đình dì kinh doanh thuốc đông y), tôi đọc rất nhiều tạp chí (nhớ nhất là những tạp chí khoa học công nghệ), sách, thậm chí là tiểu thuyết từ rất sớm...thế nên trong tiềm thức tôi già khằn hơn những đứa bạn cùng lứa, tôi suy nghĩ nhiều như những thứ tôi đọc được qua bao tháng năm. Và vì ba mẹ luôn làm ăn xa nên có những đêm tôi nằm khóc 1 mình, 1 đứa trẻ khóc vì nhớ ba mẹ nhưng chưa bao giờ dám nói và thể hiện, con người tôi kì quoặc tới mức khi nhớ thì khóc 1 mình nhưng đến khi ba mẹ về thì vui đó nhưng chưa bao giờ có cái hôn hay níu la hoặc nói với họ rằng tôi nhớ họ...sau bao năm tôi vẫn vậy, đến giờ khi đã đi học xa, cả tháng mới về cũng có nhiều đêm gọi đt nghe Mẹ nói đang bệnh buồn lắm, nhớ lắm mà có dám nói đâu, sợ Mẹ cũng buồn, chỉ biết một mình mình nằm đó khóc,...yếu đuối là vậy nhưng tôi chưa bao giờ dám nói một lời yêu thương nào...thật tệ ! 


Tuổi thơ tôi như thế, tôi cũng không chơi với những đứa bạn mà dì và mẹ cho là xấu, lúc xưa thì nghĩ ấm ức lắm nhưng đên bây giờ mới hiểu hết, thời trẻ trâu mà thích thể hiện đủ loại, và dì tôi luôn ngăn cản mọi thứ, dì dạy tôi nhiều thứ, nhiều lắm.....Và qua bao năm tôi vẫn thế thôi, một đứa con trai ko thích đánh nhau, cũng chẳng quan tâm đến những thứ thể hiện ta đây, tôi sống cho gia đình, bạn bè, tôi luôn sống thật lòng mình với mọi người, ko đôi co, phán xét bất cứ ai, ai đã là xem tôi là bạn thì tôi luôn sẵn lòng mở cánh cửa ấy ra để chào đón. Tôi không tự khen mình nhiều bạn bè, nói là có thể làm bạn nhưng sau 20 năm những người bạn thật sự tôi có được đếm ko nhiều trên bàn tay, với tôi một người bạn khác với một người tri kỉ ! Cả cuộc đời sẽ tìm được mấy ai như thế....và tôi vui vì chỉ mới 20 năm tôi đã có quá nhiều tri kỉ ! 

Khi viết những dòng này tôi đã nghĩ nhiều lắm, nhưng điều đầu tiên tôi muốn nhớ đến là gia đình, sau đó là bạn bè và cuối cùng là chuyện tình cảm....Sau bao năm tôi-đứa gần như chai sạn với mọi cảm xúc....vì tôi đã đọc nó, cảm nó quá nhiều tới mức hiểu và sợ....Đời có bao lâu mà hững hờ nhưng tôi không chọn cho mình thứ tôi ko có mức bảo hiểm..quá tham lam! Tôi là người tham lam về tinh thần, tôi luôn muốn mọi thứ với tôi là những thứ tinh khôi nhất, thứ mà tôi sẽ ko bị lập lại những cuốn sách bi thương chuyện tình mà tôi từng đọc, cuộc sống của tôi phải do tôi viết nên. Nói thì hay nhưng tôi cũng thất bại bao lần....phần nhiều là do tôi bỏ cuộc, chính xác là tôi bỏ người ta !!! Quá phủ phàng cho những chuổi ngày tôi tự cho mình cái đặc quyền làm khổ người khác,....và cái giá tôi phải trả cho hiện tại chính là bản thân tôi, tôi sống dè chừng mọi thứ, bởi vì tôi sợ cảm giác bị bỏ rơi - cảm giác bị quả báo ! Tôi luôn sống thật tình với mọi cuộc tình dù là thoáng qua hya đậm sâu nhưng tất cả tôi đều đặc một niềm tin rất lớn nếu tôi đã chọn...và dần dần tôi càng khắc khe với bản thân hơn, rằng thà là mất 1 cái ôm, mất 1 lời thương mà còn lại một đứa bạn hơn là mất tất cả khi tôi bước tới và làm khổ người khác bằng cảm giác của bản thân ! Đừng ai hỏi tôi đã có người yêu hay chưa - tôi cần một câu hỏi bạn đã thương ai chưa ! Tôi sẽ trả lời tôi chờ một người thương....có thể là một người thương tôi và tôi cũng tin vào điều đó ! 

Cuối cùng là sự nghiệp - tôi làm được gì sau 20 năm ! 20 năm là một con đường đủ dài để người ta có thể làm ra một gia sản, thành lập 1 thương hiệu kếch xù, một căn nhà to, nhiều xe, vơ con,......Nhưng với tôi bây giờ mới là những bước đầu cho con đường đó, có lẽ chậm nhưng ko sao, tôi tin vào mình, vào khả năng và điều bản thân tôi mách bảo ! Tôi có thể....

Sinh nhật 20 tuôi của tôi cũng là kỉ niệm 4 tháng ra đời đứa con tinh thần 19 STUDIO - một sản phẩm tinh thần của cả nhóm đều là sinh viên và đang chập chững đi trên những bước khập khễnh vào nghề. Chúng tôi sinh sau đẻ muộn, chúng tôi không có nhiều tài chính để đầu tư để xây dựng nó lớn mạnh nhưng chúng tôi có thứ giá trị nhất - một trái tim. Với 19 studio, tất cả chảy chung 1 nhịp đập, ko có phân cấp chủ tớ, ko có mức lương xác định, ko có lời lỗ, chúng tôi làm bằng cả sự nhiệt huyết ! thậm chí có những buổi cả nhóm 4 5 đứa lội trời nắng mưa, biết lỗ mà vẫn đi chụp, biết ko có công vẫn đi quay. Chỉ vì 1 điều duy nhất, tôi mong thứ mình làm ra sẽ góp phần làm vui niềm vui tinh thần cho nhiều người ! Chúng tôi vẫn ì ạch thế, các bạn cười chê nhưng chưa bao giờ tôi có suy nghĩ sẽ so đo với bất cứ thứ gì, bất cứ ai,.. chúng tôi đang có gì, còn lại sau tất cả là tình thương của mọi người dành cho nhóm -đó là thứ tôi quý nhất trong quá trình tôi làm việc ! Nó là một con đường dài...đường dài mới biết sức ngựa !


Còn nhiều quá, nhiều quá những thứ cứ linh tinh trong đầu cứ muốn tuôn trào ra hết....nhưng chắc do mỏi tay quá rồi :)) (Trở lại cái chứng khùng điên hằng ngày :)) Chào tạm biệt, tạm kết thúc chương trình truyền hình trực tiếp tôi nay nhé, một ngày đẹp trời nào đó sẽ viết thêm vài trăm trang a4 rồi in ra phát cho mn đọc hén :))) 

P/s: cho những ai đọc được tới dòng này,  bạn sẽ cho rằng tôi là một đứa cứng nhắc, cổ hũ, làm khó và đặc cách bản thân quá đáng. Đúng chính xác tôi là vậy đó một đứa Xử Nữ rất quá đáng !!!

Ngày thương 19.09.2013

0 nhận xét:

Cuộc sống nó đẩy người ta đi xa lắm....

14:27 Trần Đạt 0 Comments

Nhớ những đêm dài hù hụt vẽ, cứ vẽ theo cái tôi vẫn vậy, nét bút luôn loạn lên, chồng chất nhau nhưng tổng thể nổi bật 1 tạo vật khác, có thể tôi cũng vậy, luôn muốn mình làm điểm tựa cho người khác nhưng dường như chưa bao giờ làm hết trách nhiệm.....nét tôi không dứt khoát, con người tôi cũng vậy.....

Nhớ những đêm vì ước mơ mộng mị lắm, nhớ cái cảm cứ nhìn thứ mình làm ra rồi cười bao đêm,...cũng lâu rồi ko cầm đến bút...để vẽ thứ mình thích. Cuộc sống nó đẩy người ta đi xa lắm....

0 nhận xét:

Mưa qua là hết, người qua là lạ

09:03 Trần Đạt 0 Comments


“Rồi sẽ có những buổi chiều, chúng ta đứng bên hiên nhà, nhìn cơn mưa đi qua và nhận ra có những điều thiết tha đến mấy cuối cùng cũng chỉ như cơn-mưa-đi-qua.

Nghĩa là ướt mèm đó, là lạnh cóng đó, là lê thê hy vọng đó, nhưng rồi ngớt mưa, khô người, bạn bước ra, trời ráo hoảnh. Mưa qua là hết, người qua là lạ. Đến cả yêu thương từng ngỡ là duy nhất rốt cục trở thành dửng dưng cạn cợt như vũng nước đọng lấp xấp vỉa hè, vô tình ai đó đi ngang giẫm vội khiến văng tung tóe, chỉ đổi lại vài cái cau mặt, lắc đầu và vẫy tay phủi nước.

Tuyệt nhiên, nó không thể làm bạn ướt người yếu lòng thêm một lần nào nữa. Không-bao-giờ.
Khi cơn mưa đi qua… Những xót xa lẫn thiết tha, đều tan thành nước loãng, nhạt thếch, trôi ra biển cả.
Nhưng những ngày từng trẻ đó, tôi đó, người đó, dù sao, cũng cảm ơn một nỗi xao lòng…”

[Đường hai ngả, người thương thành lạ - Anh Khang]

0 nhận xét:

Thức

09:06 Trần Đạt 0 Comments

Nhớ chocolate có vị mine cho những đêm thức trắng chuyện trò  Tự nhiên thấy nhớ thứ ko ưa, nhớ vậy thôi...
Chắc cảm giác cô đơn quen rồi nên cũng bị kích ứng luôn với mấy mỹ từ yêu thương xa xỉ, nói thẳng là nhát, là quá lo cho cảm giác hụt hẫng, là quá tự huyễn hoặc bản thân,...
Cho những ngày buồn đến gần, mới đó 2 năm rồi chứ ít...cảm giác chờ đợi, cảm giác một mình nó đáng sợ có lúc tự hủy bản thân nhưng đâu chỉ có vậy...còn nhiều....

0 nhận xét: