Cuộc sống nó đẩy người ta đi xa lắm....
Nhớ những đêm dài hù hụt vẽ, cứ vẽ theo cái tôi vẫn vậy, nét bút luôn loạn lên, chồng chất nhau nhưng tổng thể nổi bật 1 tạo vật khác, có thể tôi cũng vậy, luôn muốn mình làm điểm tựa cho người khác nhưng dường như chưa bao giờ làm hết trách nhiệm.....nét tôi không dứt khoát, con người tôi cũng vậy.....Nhớ những đêm vì ước mơ mộng mị lắm, nhớ cái cảm cứ nhìn thứ mình làm ra rồi cười bao đêm,...cũng lâu rồi ko cầm đến bút...để vẽ thứ mình thích. Cuộc sống nó đẩy người ta đi xa lắm....
0 nhận xét: